Bài trước: Trời xanh, mây trắng, nắng vàng... (1)
Lần trước là "Trời xanh mây trắng nắng vàng", nhưng lần này thì nhất định phải là:
Biển xanh, mây trắng, cát vàng ...
1
Những người còn lại thì say sưa trò trượt cát- món giải trí duy nhất ở đây, được phục vụ bởi một đội ngũ đông đảo những người cho thuê tấm trượt (là những tấm nhựa mềm hình chữ nhật, có thể ngồi lên để trôi từ đỉnh đồi xuống).
Và cũng chỉ có vậy là hết cái để du khách có thể tiêu tốn thời gian và làm xẹp bớt ví tiền. Vậy nên mọi người đến đây, chơi kiên nhẫn lắm, lang thang cần mẫn lắm, thì cũng chỉ được khoảng 1 tiếng là đành phải quay về.
Hơn nữa, khó ai có thể chơi được lâu hơn trên cát bỏng. Lúc leo lên đồi, cát níu chân như có người kéo xuống, nên tôi bỏ dép để hy vọng đi dễ dàng hơn. Nhưng chỉ được mấy bước đã phải vội vàng vứt dép xuống mà xục ngay chân vào. Cát nóng bỏng như được rang trong chảo (Tôi nhớ ngày xưa bà nội hay rang ngô trong chảo cát, nở bung, đều lắm, vì chỗ nào cũng nóng bỏng). Và cũng chợt nhớ lễ hội nhảy lửa của người Pà Thẻn, khi mà không chỉ các thày phù thuỷ mà cả du khách, khi đã "thăng" và lắc lư theo tiếng nhạc, có thể nhảy chân trần vào giữa đống than cháy đỏ mà không hề hấn gì.
8
Nắng đốt trên đầu nên ai cũng phải tìm cho mình cái gì đó để che chắn, thậm chí mũ vẫn chưa đủ.
Còn tôi thì không có gì để trùm cả, chỉ có mỗi chiếc ô. Ngoẹo cổ giữ chiếc ô bị gió giằng kéo; hai tay chỉnh máy, nín thở bóp cò; rồi khi có người bước qua là cát vung lên và gió cuốn theo, lại phải xoay người tránh để không bị bay vào mắt và ống kính. Tóm lại là cái tình huống tác nghiệp chẳng dễ chịu chút nào. Vậy nên chỉ trụ được khoảng nửa tiếng là đành hạ sơn, ra lấy xe máy, quay về.
9
Lại nói đến xe máy, phải dài dòng một chút về cái vụ này:
Hôm 1/9 tôi vào tới SG thì đã trưa, nên đi Mũi Né bằng chiếc xe 16 chỗ tăng cường ngày lễ (ngoài mấy chiếc 45 chỗ thường ngày) của TheSinh Tourist. Đường kẹt cứng, xe chạy như con rùa thấp khớp, nên có khoảng 220km mà mất hơn 5 tiếng đồng hồ. Tới muộn, vào đúng giờ cấm đường của khu ẩm thực, nên mặc dù khách sạn ở 25B Nguyễn Đình Chiểu, nhưng từ bến cuối ở số 144 cùng phố, tôi phải gọi taxi đi vòng sang đường 706B để qua được khu ẩm thực nằm giữa 2 số nhà này.
Nào ngờ, đường 706B là đường cao tốc chạy dọc theo bờ biển, tít tắp tít tắp, không hề có đường ngang nào nối sang cả. Vậy nên taxi cứ cắm cổ phóng. Đến tận kỳ cùng, hết đường mới vòng được sang Nguyễn Đình Chiểu, và lại cắm cổ phóng tiếp... Kết quả là tôi mất 196K VNĐ (không lấy tiền thối lại, là vừa chẵn 200K) để đi qua được khu ẩm thực dài khoảng vài trăm m (!!!) Chỉ cần thêm 59K nữa là đủ tiền đi được đoạn đường 220km từ Sài Gòn đến Mũi Né (Mà đó là giá của TheSinh Tourist, chứ nghe nói các hãng khác chỉ khoảng 200K thôi). BTC khu ẩm thực có biết không nhỉ, rằng du khách của họ, dù tới dự lễ hội kinh khí cầu nhưng không có ai là phi công cả, không ai có thể tự bay được qua khu cấm xe đó? Mà sao họ lại đặt khu ẩm thực ở cái phố độc đạo như vậy để làm khổ du khách thế?
Du lịch Mũi Né đón mừng tôi bằng một lời chào vô cùng giá trị (nếu tính theo mệnh giá của những tờ giấy bạc) và vô cùng đắng nghét.
Vậy nên hôm sau tôi thuê một chiếc xe máy để khỏi mất thêm tiền triệu một cách ngớ ngẩn cho chuyện đi lại. Thế là chỉ mất 150K, thêm 50K đổ xăng, tôi rong ruổi cả ngày tuỳ thích, mà chẳng phải thót tim nhìn đồng hồ tính tiền của taxi nhảy tanh tách như cá rô lách lên bờ ngày mưa.
Tóm lại là tôi rong chơi thoả thích cả ngày (khoảng > 70km) mà chỉ mất 200K cho cái vụ đi lại.
10
Nơi đây chắc thu hút nhiều khách Nga lắm. Tôi chưa thấy ở đâu mà biển hiệu tiếng Nga lại nhiều và dày đặc như thế này, lấn át cả tiếng Anh. Thậm chí trong cái hiệu thuốc (nhà rìa phải) này, tôi đã có dịp dùng lại tiếng Nga với cậu bán hàng người Nga, khi mò vào tìm mua thuốc. Và tôi cũng đã được nghe cậu bé bán trái cây trên vỉa hè đối thoại rất trôi chảy với 2 vị khách Nga. Thấy tôi ngạc nhiên, cậu cho biết là "chỉ nói tiếng bồi" vì cậu "học lỏm từ ông chủ cũ". Cho dù cậu có là cử nhân tiếng Nga giấu nghề đi nữa, thì đó cũng là điều đáng mừng cho du lịch Mũi Né. Là bởi Mũi Né đã hấp dẫn được nhiều khách nước ngoài, và những người làm du lịch đã có trình độ, chứ không chỉ là những người lao động phổ thông hoặc bán hàng rong, đeo bám nhằng nhẵng sau lưng khách.
16
Và phố ẩm thực đêm 2/9, sau lễ hội hoa đăng khinh khí cầu, đã không còn cấm đường nữa. Cả dãy kiot ẩm thực chỉ còn mỗi mình tôi, muộn màng, ngồi ăn đĩa gỏi cuốn thay bữa tối, vì lúc đó đã gần 21:30, hic. Đúng là quá mải chơi!
Và hôm sau thì tạm biệt Mũi Né, lại gần 6 tiếng vật vã trên ô tô về SG, lao vội ra sân bay, kịp chuyến bay áp chót. Về tới nhà được một lát thì đồng hồ trên điện thoại hiện con số rất đẹp: 00:00.
Vậy đó, Lễ hội Kinh khí cầu của tôi! Thật ấn tượng!