Bài trước: Lời cảm ơn
Đó là Trung tâm Y khoa Quốc tế Việt Xuân.
Ở nơi này tôi thực sự được thấy những thầy thuốc như mẹ hiền.
"Mẹ hiền" ở chỗ: Khi tất các các bác sĩ khác bó tay, khi tất cả các bệnh viện khác trả về, thì Việt Xuân sẵn sàng đón nhận những bệnh nhân ung thư đã ở vào giai đoạn tuyệt vọng để điều trị cho họ một cách tích cực.
"Mẹ hiền" ở chỗ: Không phải là xạ trị, hoá trị, hay nút mạch... gì gì để điều trị bệnh nữa, mà Việt Xuân tập trung điều trị để giảm đi những đau đớn vật vã mà những BN tội nghiệp này phải hứng chịu.
Nếu những nơi khác chỉ thụ động chờ phát sinh triệu chứng, rồi chống đỡ (đau- tiêm thuốc giảm đau, tràn dịch màng phổi và ổ bụng- hút dịch...) thì Việt Xuân chủ động ngăn chặn những triệu chứng đó, không cho chúng xảy ra: Họ không hút dịch khi vẫn còn cầm cự được, mà đắp thuốc để tiêu dịch, đồng thời cho truyền thuốc để tăng sức chống thấm của màng phổi, để dịch không tràn ra. Một BS đã giải thích cho tôi rằng: Càng hút thì càng tạo ra chỗ trống và áp lực, kích thích dịch tràn ra nhiều hơn. Quá đúng!
Với BN ung thư gan, khi gan kg còn hoạt động nữa thì máu sẽ mất khả năng đông và sẽ xuất huyết khắp nơi. Vì thế, các BS cho truyền thuốc đông máu và thuốc làm vững thành mạch máu, giúp ngăn chặn hiện tượng này.
"Mẹ hiền" còn ở chỗ: Ai cũng nhẹ nhàng và quan tâm chăm sóc bệnh nhân. Những bóng áo trắng luôn qua lại, theo dõi các phòng, chứ không bỏ bệnh nhân cho người nhà tự lo như các BV khác. Cả ban đêm họ cũng để ngỏ cửa phòng, để đi qua là ngó nhìn được các thông số sức khoẻ của BNn trên màn hình máy theo dõi. Và bất cứ lúc nào bạn chạy đến phòng trực, sẽ có ngay BS lập tức chạy tới phòng, thăm khám cho BN.
Riêng với bố tôi, ngày cuối cùng, khi ông sắp sửa chìm vào hôn mê, các BS ra vào liên tục không ngớt, khi thì một mình, khi thì cả nhóm 5-7 người. Tính ra, ngày hôm đó chắc phải có tới cả trăm lượt BS vào thăm khám cho bố tôi.
Vậy nên, những ngày cuối cùng của bố tôi đã diễn ra quá mĩ mãn: Không hề một chút đau đớn nào. Không hề một chút xuất huyết nào. Ông chỉ yếu dần, lả dần như ngọn đèn kiệt dầu, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiếp theo:
Định mệnh tuyệt vọng