Profile picture of Vân Chi
Language:
Không được khóc
By Vân Chi December 20, 2013

Bài trước:

Những ngày cuối cùng

A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!

Chỉ có 4 từ đó thôi, lặp đi lặp lại, lúc lên bổng lúc xuống trầm, lúc luyến láy, biến tấu thành đủ giai điệu.

Tất cả con cháu, anh chị em, những ai có mặt đều ngồi xuống chiếu dưới sàn nhà, cùng niệm Phật theo tiếng khánh gõ coong coong. Mệt- ra ngoài ngồi nghỉ, rồi lại vào. Đói- ra ngoài ăn bún ăn phở gì đó, rồi lại vào.

Khách tới viếng, có người cũng nhập hội, ngồi niệm.

Liên tục, liên tục, liên tục...

Không ngớt, không ngớt, không ngớt...

Là vì, 3 trong số 4 bà cô của tôi đều đã quy y tu tập theo Phật, thường đi tụng niệm cho những người vừa mất để họ siêu thoát, đi theo Phật.

Nay đến lượt bố tôi.

Tôi tuy là dân vô thần, nhưng xét thấy làm như vậy, nếu được, thì sẽ quá tốt cho bố tôi. Mà kể cả nếu không được gì cả, thì chí ít cũng an ủi được mẹ tôi, rằng bố tôi đã được đi theo Phật. Vậy nên tôi đồng ý để các cô niệm cho bố tôi.

- Không được khóc- Một bà cô tôi quay sang, ghé sát tai tôi, thì thầm- Con mà khóc là bố con sẽ quyến luyến, không nỡ dứt ra để mà đi, sẽ không siêu thoát được.

Vâng, không được khóc.

Người ta hay nói hoa mỹ rằng "nước mắt chảy ngược vào trong". Nhưng thực tế phũ phàng làm gì có cái sự văn vẻ đó, nên nước mắt vẫn cứ tràn mi. Những lúc ấy lại vội vàng lẩn vào đâu đó, dấm dúi lau đi. Ngồi cho hết thổn thức thì lại ra niệm Phật.

Không được khóc. Không thể khóc. Không thể giải toả được. Nên dồn nén lắm.

19h tối, khi cả nhà đã mệt nhoài, ai cũng khản đặc cả tiếng, thi nhau ho sù sụ như cóc ngậm thuốc lào, không còn hơi để mà nói nữa, thì may quá, đội trợ niệm đến giúp. Đó là một trong số rất nhiều đội trợ niệm (trợ giúp niệm Phật) đang xuất hiện ngày càng nhiều của trường phái Tịnh Độ Tông. 6 người vừa nam vừa nữ, vừa trẻ vừa trung niên, tôi không hề quen biết, mà chỉ gọi họ theo số điện thoại xin được, nhờ họ tới trợ giúp gia đình. 6 người không quen biết đó không nhận một đồng thù lao, không uống một ngụm nước của nhà chủ, thậm chí không chấp nhận cho tôi trả tiền gửi xe ngoài bãi. Vậy mà từ 7h tối đến 5h sáng hôm sau, liên tục, không nghỉ một phút, họ luôn miệng niệm "A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!". Mà lại đọc rất to, như gào lên.

Tôi chịu, không hiểu họ lấy sức ở đâu để mà niệm như vậy suốt 10 tiếng đồng hồ mà vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, lại tiếp tục đến một cuộc cúng phóng sinh nào đó, chứ không về nhà ngủ bù như chúng ta vẫn thường làm.

Phật độ cho họ? Chắc vậy, chứ làm gì có sức mạnh siêu phàm nào tới mức đó được.

Đủ 24 tiếng đồng hồ tụng niệm, mới được động vào người bố tôi (Lúc ông mất, tất cả ngồi vây quanh giường nhưng tuyệt nhiên không một ai được động vào người ông, thì tụng niệm mới thành công).

Tôi đã lo thắt tim khi sực nhớ lúc đưa bố về, tôi đã quên lót tấm nilon mua sẵn xuống dưới ga giường. Giờ thì chắc cả tấm đệm sẽ thành miếng bọt biển nhúng nước. Bởi lẽ với bệnh ung thư gan, khi gan hỏng thì máu không đông được nữa, sẽ trào ra tất cả những chỗ có thể, không chỉ qua các lỗ khiếu (miệng, mũi, tai, mắt và hậu môn) mà còn qua cả những vết chọc ven, vết đứt tay đứt chân... Rùng mình!

Nhưng rồi không ai có thể tưởng tượng nổi khi tấm ga giường vẫn trắng tinh và khô cong, không một vết ố.

Và khi thay quần áo cho ông, lại một lần nữa không ai có thể tin, là tay ông vẫn mềm mại, có thể kéo lên xỏ vào áo dễ dàng. Còn miệng ông thì đã tự ngậm lại từ lúc nào không rõ.

Đó là đã sau 24 tiếng!

Không thể lý giải!

Những điều kỳ điệu đó khiến tôi- một kẻ vô thần chính hiệu- cũng bị thuyết phục rằng bố tôi đã siêu thoát, đã lên đường đi về cõi Phật.

Vì thế, chúng con sẽ cố nén, không ai kêu khóc, để bố khỏi bận lòng, khỏi quyến luyến, mà vững tâm trên con đường về nơi Cực lạc.

(Khép lại ngăn ký ức tang thương này, khoá kín...)

To comment or make friends with this person, you need to Log in or Sign up