Bài trước: Định mệnh tuyệt vọng
Mẹ tôi lục trong đống giấy tờ lưu giữ từ bao giờ, tìm được bài thuốc chữa ung thư của ông Hy Râu đã từng đăng trên báo Tiền Phong từ năm nảo năm nào, gồm 2 loại lá, là: Bán chỉ liên và Bạch hoa xà thiết thảo. Mẹ tôi sắc cho bố tôi uống hàng ngày với một niềm hy vọng phập phồng trong thấp thỏm.
Nghe tin có bà lang nào đó ở Thái Nguyên đã từng chữa được ung thư gan, đồng chí chồng nhà tôi phi ngay lên đó, cắt thuốc mang về. ...
Lại biết ở Nha Trang có loại cỏ tên là Sáo tam phân chữa được ung thư gan, đ/c chồng gọi điện ngay cho một anh bạn là Đại tá quân đội trong đó, nhờ mua giúp. Đ/c sĩ quan vốn tính cẩn thận, không mua lá ngoài chợ, mà sai lính vào tận bản, đi cùng đồng bào vào rừng, tự tay hái mang về, gửi ra Hà Nội cho chúng tôi.
Rồi đọc bài giới thiệu lá đu đủ đực sắc với sả chữa được ung thư phổi, tôi nhờ mua cả đống về, cho mẹ tôi hì hụi rửa rửa, phơi phơi, sắc sắc...
Lại nghe ở Tuyên Quang (hay là tỉnh nào đó, tôi quên rồi) có ông thày chữa u gan hay lắm, đồng chí chồng lại hộc tốc phi lên đó, tha về một bọc những gói lá củ quả gì đó, với một tờ giấy kín đặc chữ, ghi lời hướng dẫn sử dụng của thày lang. Nhưng cũng là lấy về phòng xa thế, với phương châm "thuốc nào tốt hơn thì dùng", chứ làm sao uống được một lúc ngần ấy thứ.
Ảnh chụp ngày 16/10/13, hôm sinh nhật mẹ tôi, lần sinh nhật cuối cùng có đủ ông bà, gia đình tôi và cô giúp việc
Thế là lúc đầu uống thuốc của ông Hy Râu, sau chuyển sang sáo tam phân vì là thứ lá đặc trị ung thư gan. Rồi lúc bố tôi bắt đầu ho, chứng tỏ khối u phổi đã bắt đầu chèn ép, thì vội bỏ sáo tam phân để uống lá đu đủ. Xoay như chong chóng, mệt mỏi, hoang mang.
Chưa hết, nếu kể về thuốc nam thì còn một thứ nữa. Lúc bố tôi đã mệt lắm rồi, không còn ngồi dạy được nữa, một chị bạn của cô em gái tôi ngẫu nhiên biết chuyện đã mách rằng ở SG có một ông lang (vốn là BS, đã tự chữa cho mình khỏi bệnh ung thư) có một loại thần dược, cứu được cả những người hấp hối. Một anh bạn của chị ấy trong cơn sinh tử như vậy, uống thuốc đó, 3 ngày sau khoẻ dần, rồi khỏi.
Tôi run hết cả người, gọi ngay cho thằng cháu họ ở SG: "Cháu đến ngay địa chỉ này, mua thuốc cho ông. Mua xong lúc nào mang ngay ra sân bay, gửi ra HN. Cô sẽ lên Nội Bài lấy". Mấy tiếng đồng hồ sau nó báo: "Cháu mua được rồi. Bố cháu bay chuyến 9h tối nay, khoảng 11 rưỡi đêm là thuốc tới bệnh viện cho ông".
Nhưng bố tôi trệu trạo không nuốt được hết một thìa cà phê những viên thuốc tròn tròn đen đen bằng nửa những hạt đậu xanh ấy. Lần sau nghiền ra hoà nước sền sệt, cũng chỉ ép ông uống được thêm 2 lần nữa. Đành bỏ.
Chỉ còn trông cậy vào những chai thuốc được truyền nối tiếp nhau của BV Việt Xuân, những chai thuốc mà về sau các bác sĩ không còn gọi tên thuốc nữa, mà gọi: "Mang tiếp 2 chai "duy trì" đến đây!".
Mới sau 1 tháng phát bệnh mà bố tôi gày sọp, già sọm đi cả chục tuổi.
Tiếp theo:
Bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện...