Thật mau, nhớ khi còn nhỏ xíu, rất thích có tiệc sinh nhật.Ba và các cô chuẩn bị cho tiệc sinh nhật lúc học lớp 5 (lúc đó tầm 11 tuổi) Sau buổi sinh nhật cứ vui vui lâng lâng và năn nỉ ba "những năm sau lại làm sinh nhật cho con nhé!". Tuy nhiên, mình nhớ lúc đó gia đình mình kinh tế chỉ vừa đủ thôi.Ba nói "đến năm con 18 tuổi, sẽ lại làm sinh nhật cho con, 1 sinh nhật thật lớn".
Dựa vào lời hứa của ba mà mình cứ nôn nao đến cái tuổi 18.Bây giờ mình chỉ 11 tuổi, còn 7 năm mình mới 18 tuổi, ôi sao mà lâu lắc thế nhỉ!? :o Mấy ngày đầu cứ ngồi đếm cho thời gian mau qua để đến tuổi 18, để có cái sinh nhật thật lớn như ba hứa.Nhưng con nít mà, mau quên lắm, loay hoay thì mình tốt nghiệp 12 và cũng không còn nhớ lời hứa của ba nữa, vì sinh nhật mình có thể lấy tiền quà dành dụm được khao các bạn học 1 chầu nước để kỷ niệm là cảm thấy vui :)
Rồi bước sang 20 tuổi, có lúc tự nghĩ, đến khi mình 30 tuổi mình sẽ như thế nào nhỉ? Cả về ngọai hình lẫn suy nghĩ ý!? :confused:
Vậy mà năm nay đã là năm mình tròn 30 tuổi.Bước sang hàng 3 rùi đó ư!? huhuhu.. sao mà nhanh dữ vậy? :yikes: :cry:
Ngày sinh nhật không còn nôn nao như lúc bé, cảm nhận như ngày binh thường.Có khác chăng là do OX đã cố tạo ra không khí 1 ngày thật khác để kỷ niệm ngày sinh của mình.
Sáng OX dậy sớm, mình dậy thì không thấy hắn đâu rùi.Vừa thay đồ xong thì gặp hắn cười toe "em ăn phở đi, anh mua rùi, để trên bàn" :) Mình ăn xong đi làm, vào cơ quan thì nhận được cái mail thật đặc biệt của hắn gửi.Đọc mail mỉm cười hạnh phúc :love: Trưa về, vẫn 1 ngày bình thương diễn ra nhưng đối với mình khi hắn nhớ đến ngày sinh của mình và viết ra những dòng hết sức tình cảm như vậy là điều hạnh phúc nhất, là món quà ý nghĩa nhất mà hắn đã dành cho mình.